Đường về nhà: Phần 12. Nơi trái tim thổn thức (06)

Tác phẩm: Đường về nhà

Phần 12 - Nơi trái tim thổn thức

                                                                     Tập 06 



“Ngày đi, tháng chạy, năm trôi. Thời gian nước chảy, chẳng quay được về.” (*)

Gấp lại cuốn sách mua được từ tiệm sách cũ gần nhà hơn ba năm trước, tôi mơ hồ nhớ lại dáng vẻ chậm chạp của ông lão chủ tiệm. Cũng chẳng rõ ông lão ra sao, chỉ biết là có đôi lần đi ngang cửa tiệm trong lúc mua đồ cùng mẹ, thấy cửa vẫn đóng và tấm biển gỗ ghi tên xuất hiện từ bao giờ. Có vài lần tôi muốn hỏi mẹ nhưng lại thôi. Nghĩ thấy cũng kỳ. Ông ấy suy cho cùng cũng chỉ là một nhân vật phụ xuất hiện trong câu chuyện dài của cuộc đời tôi. Tuy vậy, tôi vẫn mong ông chỉ là hết hứng thú với cửa tiệm sách.

Kể từ sau Tết, chúng tôi luôn phải chạy đua với thời gian. Kỳ thực tập lần này chuẩn bị kết thúc để mở ra kỳ thực tập khắc nghiệt nhất. Đa số sinh viên năm thứ Sáu đều phải cố hết sức để gia tăng kinh nghiệm học được từ trường đại học và bệnh viện, chỉ duy có một vài trường hợp xuất sắc được đặc cách qua kỳ năm thứ Bảy.

Khi Mizuno gọi điện thì tôi còn đang bận ngâm mình trong bồn. Giọng cô nàng lanh lảnh và chất chứa niềm vui.

“Này Mao ơi. Tớ nhận được quyết định đặc cách rồi đấy.”

“Đặc cách gì cơ?”

Tôi nhíu mày hỏi lại trong lúc cố gắng vẩy nước khỏi tay còn lại.

“Tớ sẽ không phải tham gia thực tập kỳ tới nữa mà sẽ được tuyển trực tiếp vào làm ở bệnh viện I.”

“Viện I ở thành phố P đấy à?”

Hình ảnh thành phố P rộng lớn men theo lời kể của Mizuno, dần hiện lên trong đầu tôi. Đó là một trong những thành phố nổi danh với các bãi tắm đẹp như tranh vẽ và hải sản thì ngon tuyệt. Nghe đâu, thành phố P chỉ có hai bệnh viện. Một là bệnh viện P, hai là bệnh viện phục hồi A. Với khả năng của Mizuno thì tôi đoán cô nàng sẽ bắt đầu với vai trò thực tập sinh trước khi lên chính thức.

“Ừ. Tớ sẽ phải làm thực tập sinh một thời gian rồi thi tuyển.”

“Nhưng vậy là tốt quá rồi. Mà cậu sẽ rời khỏi đây ư?”

Nghĩ đến việc không được gặp Mizuno, tôi bỗng thấy có chút hụt hẫng.

“Cậu làm như chúng mình hay gặp nhau lắm ấy.” Cô nàng dài giọng, tỏ vẻ giận dỗi. “Cuối tuần tớ tổ chức tiệc chia tay, cậu và Shuu cùng đến đi. Tớ có mời cả thầy Tsukishima nữa.”

“Vậy cũng được.” Tôi đáp.

“Mà nghe bảo Shuu còn có một anh trai. Hay cậu mời cả anh ấy nhé?”

Tôi hơi bất ngờ khi Mizuno nhắc đến anh Sora nhưng rồi cũng gật đầu ừ một tiếng. Đặt chiếc điện thoại trở lại kệ tủ, tôi mới bắt đầu thở dài, nghĩ đến một năm tiếp theo mà cả cơ thể đã thấy mệt mỏi. Tôi đoán tối nay sẽ phải ngủ sớm thôi.


Việc mời mọc anh Sora dễ hơn tôi tưởng. Dù cho đã đi làm công ty, bận bịu nhiều việc thì suy cho cùng anh vẫn đang ở độ tuổi hừng hực khí thế thanh xuân. Biết đâu thông qua bữa tiệc, tôi lại có thể trở thành bà mai, mối cho anh và Mizuno thành một cặp.

Nhưng điều duy nhất mà tôi không ngờ tới được đã đến.

Mizuno nắm lấy tay Shota với nụ cười tươi tắn trên môi. Trong mắt cô nàng mở to và tràn đầy tự tin, chỉ có Shota là hơi ngại ngùng. Trước sự bất ngờ của tất cả những người tham gia, Mizuno dõng dạc tuyên bố.

“Mình và Shota đang hẹn hò với nhau. Kỳ này nếu không nhờ Shota có lẽ mình cũng không nhận được cơ hội lớn đến vậy.”

Dứt lời thì cô nàng quay sang ôm chầm lấy Shota, còn cậu bạn chỉ biết đứng đó cười ngượng nghịu. Bất ngờ, Shuu bật cười thành tiếng.

“Shota nhanh gớm. Tớ không ngờ luôn ấy.” Sau đó quay sang tôi nói nhỏ. “Mizuno và Shota có ý với nhau từ trước rồi, Mao không nhận ra à?”

Tôi lắc đầu. Những gì tôi biết về Mizuno chỉ là sự vui vẻ, năng động và xinh đẹp. Những mối quan hệ xung quanh của cô, tôi đều không quan tâm bởi tôi coi đó là sự tôn trọng dành cho người bạn gái thân thiết. Nhưng xem ra lại biến thành vô tâm. Và ý định ban đầu của tôi với anh Sora giờ cũng tan biến. Trộm liếc anh, tôi cảm thấy có chút áy náy. 

“Sao thế?”

“Dạ, không.”

Tôi lắc đầu, đáp lại câu hỏi của anh rồi lặng lẽ uống nốt chỗ nước còn lại trong ly. Sau phần công khai là đến tiệc chính. Thầy Tsukishima thay mặt Mizuno phát biểu và kết thúc bằng tràng pháo tay lớn. Trong một khoảnh khắc, tôi bỗng như cảm nhận được hơi ấm từ ba người anh em ruột nhà Tsukishima. Thường thì cứ ba người họ gặp nhau là sẽ xuất hiện những trận khẩu chiến. Thế nhưng hôm nay cả ba trông hiền lành hơn hẳn. Ngay cả anh Sora cũng chịu đáp lại người anh cả mấy lời. Vừa đúng lúc này, tôi bắt gặp nụ cười đầy tự mãn của Mizuno. Đoán chắc cô nàng đã biết được điều gì đó nên mới mời anh Sora, tôi liền lén nhắn tin cho Mizuno. Nhưng cô bạn chỉ đáp lại bằng hai từ “bí mật” và icon mặt cười.

Tối đó tôi không biết rốt cuộc ba anh em nhà Tsukishima sẽ làm gì, cũng không quan tâm cho lắm. Lúc đứng ở cửa nhà tiễn họ về, tôi thậm chí còn thấy Shuu bá vai anh Sora trong khi thầy Tsukishima chẳng có vẻ gì là quan tâm. 

“Vậy tối nay cậu ở lại đây à?”

Trước khi chính thức tạm biệt, Shuu còn nhìn tôi với ánh mắt có vẻ luyến tiếc. Vừa hay, Mizuno ôm chầm lấy cánh tay tôi, đưa đẩy rồi nói bằng chất giọng ngọt ngào.

“Các cậu về đi nhé.”

“Vậy thầy về trước đây. Mấy đứa về nhà cẩn thận.”

Thầy Tsukishima nở nụ cười tươi rói rồi vỗ vai hai cậu em trai của mình sau đó quay gót rời đi. Lúc này Shuu cũng bỏ tay khỏi vai anh Sora, cậu vỗ nhẹ một cái rồi cứ thế xách balo đi về. Còn anh Sora chỉ nhún vai cho qua chuyện. Như chợt nhớ ra Shota, anh quay qua nói cùng cậu.

“Em muốn đi ké về không?”

Chúng tôi nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ thì thấy chiếc xe phân khối lớn của anh đang đậu bên kia đường, trong khuôn viên của khu trông giữ xe. Thấy vậy, Shota liền gật đầu lia lịa. Sau khi tạm biệt hai người họ thì tôi cùng Mizuno trở lại phòng ngủ của cô bạn. Cô nàng thắp nến thơm rồi mở toang cửa sổ cho không khí tự nhiên ùa vào, xua đi thứ cảm giác mát mẻ nhân tạo từ điều hoà.

“Này Mao. Cậu định im lặng đến bao giờ?”

Mizuno đột ngột hỏi khiến tôi phút chốc không biết nói gì.

“Im lặng gì cơ?”

“Cậu thích Shuu mà.” Mizuno lật ngửa người, tay phải vỗ nhẹ vào tường, tay trái thì ôm lấy điện thoại. “Cậu không định tỏ tình à?”

Câu nói của Mizuno hệt như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu. Tôi ngây người, miệng lẩm bẩm nhắc lại câu đầu tiên của cô nàng, lòng bỗng thấy rối bời. Rất nhanh hai má tôi nóng bừng. 

“Cậu thích Shuu!”

Lần này, Mizuno chồm hẳn lên, mắt đối mắt nhìn tôi và môi nở nụ cười tinh nghịch.

“Không!” Tôi cắt ngang, ngay lập tức quay mặt đi, né tránh Mizuno. “Ai lại đi thích bạn thân của mình. Tớ còn chẳng biết thích là thế nào. Cậu vớ vẩn quá đấy.”

“Ô kìa?” Mizuno thảng thốt. “Cậu mắng tớ đấy à?” Rồi ngay sau đó là cái giọng mếu máo đáng thương. “Tớ chẳng hỏi cậu một lần rồi còn gì? Khi đi chơi với lớp ấy.”

Tôi lắc đầu, giả vờ như đã quên mà bày ra khuôn mặt ngây ngốc, sau đó là mỉm cười ngượng ngùng. Tôi không chắc lắm về cảm giác dành cho Shuu. Cũng có đôi ba lần nghĩ đến nhưng đều cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch. Một mối tình nhạt nhẽo và một lần yêu đơn phương thời cấp Ba, cho đến bây giờ cũng đã năm, sáu năm, đủ để tôi quên đi cách thích một ai đó. Mizuno lúc này nằm ngân nga mấy lời hát, vừa nhắn tin vừa cười hi hi. Chốc chốc lại thấy cô nàng dãy chân liên hồi. 

“Cậu sao đấy?”

Mizuno chìa điện thoại khoe cho tôi đoạn tin nhắn mùi mẫn với Shota rồi quay ngoắt đi, vục mặt xuống gối rồi bắt đầu lăn lộn mấy hồi. Hình như thích nhau khiến người ta cư xử không được bình thường thì phải. 

“Tớ với Shuu vẫn giống người bình thường.” 

Tôi nói, miệng bất giác cong lên rồi ngay sau đó liền nằm xuống cạnh Mizuno. Cảm nhận tấm nệm êm ái và không khí hiu hiu mát từ ngọn gió phía ngoài cửa sổ, tôi bỗng thấy sự bình yên đơn giản chỉ là thế mà thôi. Chờ qua tháng sau Mizuno chuyển đi, tôi sẽ chính thức không được gặp cô nàng trong một thời gian dài. Công việc thực tập vẫn tiếp diễn và chúng tôi còn một khóa luận kết thúc bảy năm đằng đẵng. Nghĩ đến thôi cũng đã khiến trái tim tôi run lên chút đỉnh.


Tháng Sáu, chúng tôi chia tay Mizuno và Shota ở ga tàu điện. Ga tàu vốn quen thuộc nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy quyến luyến khi phải nhìn người bạn thân của mình rời đi. Nắm lấy tay tôi, Mizuno dùng nụ cười hiền hoà và đôi mắt trong veo như nước mà dặn dò đôi lời. Sau đó quay sang cảm ơn thầy Tsukishima với thái độ ngoan như mèo. Trước khi chính thức lên tàu, Mizuno còn chạy lại ôm tôi một cái. Đây là lần đầu tiên tôi ôm một ai đó ở chốn công cộng. Hơi ấm của cô bạn vừa khiến tôi hạnh phúc lại vừa dâng lên cảm giác ngại ngùng. Ngập ngừng vài giây thì tôi cũng đưa tay mà siết lấy cơ thể Mizuno, cùng lúc thì thầm vào tai cô bạn.

“Đi an toàn nhé. Cậu đừng đổi số.”

“Ừ. Chắc rồi!”

Chúng tôi buông tay, mắt vẫn nhìn vào nhau mặc cho tiếng nói cười vẫn huyên náo cả sân ga. Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhớ lại những ngày đầu mới gặp. Mizuno trong trẻo và tràn đầy sức sống, cô mang tới cho cuộc sống của tôi sắc xanh tuyệt đẹp. Và tôi biết chính xác mình rất yêu người bạn này.

“Tớ yêu cậu.”

Tôi nói, miệng mỉm cười và lùi lại một bước, vô tình chạm phải Shuu đứng phía sau.

“Tớ cũng yêu cậu. Nhưng mà…” Mizuno vừa nói vừa liếc nhìn Shuu. “Tớ đi nhé!”

Dứt lời cô nàng quay người đi thẳng lên tàu và tiến vào chỗ ngồi. Shota cũng ôm lấy Shuu, vỗ vai cậu vài cái rồi đi. So với con gái, con trai có vẻ dễ dàng hơn nhỉ?

Tiếng loa thông báo vang lên và tất cả cùng lùi lại, nhường đường cho chuyến tàu và nhân viên nhà ga. Chờ tàu rời đi thầy Tsukishima mới tạm biệt chúng tôi mà trở lại trường. Tôi với Shuu thì chờ chuyến tiếp theo để đến bệnh viện.

Mặt trời treo trên đỉnh đầu và nắng ngày một gay gắt, nhuộm cả sân ga bằng thứ màu vàng ấm nóng. Chúng tôi ngồi trên băng ghế chờ, mồ hôi túa ra như tắm nhưng chẳng có vẻ gì là mệt mỏi. Shuu cứ thế hát, vừa hát vừa lỡ đễnh nhìn về phía cuối sân ga. Còn tôi cứ thế ngắm nhìn khuôn mặt cậu và tự hỏi điều này có bình thường hay không.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến