Đường về nhà: Phần 12 - Nơi trái tim thổn thức (05)

Tác phẩm: Đường về nhà

Phần 12 - Nơi trái tim thổn thức

Tập 05



Lời đầu tiên: File làm ảnh mình lỡ xoá mất nên giờ cũng không còn file để sửa tên. Đành phải dùng tạm ảnh cũ và photoshop =)))) Chắc hết phần 12 này thì làm ảnh mới

“Mọi người ở nhà vẫn khỏe chứ?”

Tay Shuu thoăn thoắt nhặt từng cọng rau úa bỏ vào chiếc rổ màu hồng, vừa hỏi vừa nhìn về phía tôi. Đang tiện tay khuấy nồi nước dùng, tôi gõ nhẹ vào thành nồi, tay còn lại chống nạnh rồi tỏ vẻ ra lệnh.

“Nhìn vào rau ấy chứ đừng nhìn tớ.” Dứt lời thì cả hai phì cười. “Cũng ổn. Tớ thấy khá hơn trước.”

“Khá hơn là khá hơn như nào?”

“Tớ thấy mẹ và chú Jay hợp nhau, ít nhất thì trông họ giống một cặp vợ chồng. Và em tớ thì ngoan. Chúng tớ đã ngủ cùng nhau và thằng bé thì cứ thao thao bất tuyệt cả đêm.”

Vừa nhìn vào mấy quả bóng trên mặt nước, tôi vừa tưởng tượng đến hơi ấm nhỏ bé của Kiseki. Muốn kể cho Shuu nghe về lời em nói nhưng lại ngại ngùng nên thôi.

“Tớ chưa được gặp em của Mao. Nhưng tớ đoán thằng bé khá dễ thương. Này, hay là lần sau về nhà, cậu cầm theo máy ảnh và chụp vài tấm của thằng bé nhé?”

Shuu vừa dứt lời là tôi ngay lập tức chau mày, tỏ vẻ nghi hoặc rồi nhìn vào mấy dây ảnh đã kín chỗ của cậu.

“Phòng cậu còn chỗ nào để treo được à?”

Nghe thế, Shuu tủm tỉm cười.

“Ừ thì, tớ có một cuốn album.”

“Cậu cất ảnh gì trong đấy thế?”

Tôi không nghĩ cậu có album. Vốn dĩ Shuu luôn đăng tải những bức hình chụp được lên mạng xã hội. Số ít sẽ in ra và treo ở trong phòng. Nhưng chưa bao giờ cậu kể tôi nghe về một cuốn album nào. Mãi cho đến ngày hôm nay tôi mới vô tình nhận ra.

“Shuu cũng có nhiều bí mật ghê.”

“Ừ.” Shuu đáp, giọng cậu nhẹ tênh. “Chờ một thời gian nữa tớ sẽ cho cậu xem.”

Tôi không đáp thêm, lặng lẽ gật đầu, ghi nhớ câu nói ấy của Shuu và tìm một góc trong mình để lưu trữ. Có những lần, ví dụ như hôm nay, tôi muốn ghi nhớ một điều nào đó nhưng lại mơ hồ không biết nên để vào đâu. Không biết là ký ức được lưu trữ ở bộ não hay trái tim. Tôi đã nhiều lần mơ hồ, nghĩ rằng trái tim là một chiếc hộp bằng thiếc, sơn son đỏ thắm và bao bên ngoài là một lớp kết giới chắc chắn. Rằng bất kỳ ai cũng sở hữu ranh rới an toàn của riêng mình, chờ đến ngày thực sự yêu ai đó, lớp kết giới sẽ vì tình mà mở ra, chấp nhận cho người ấy tiến vào. Và ký ức cũng được tạo ra bởi những người mình yêu đấy thôi. Nếu chúng được lưu trữ ở bộ não, có lẽ trái tim tôi sẽ không rung lên mỗi khi nhớ tới. Hệt như cái cách nó phản ứng khi tôi nhớ về nụ cười của Shuu.

“Này Shuu. Cậu muốn bỏ sa tế vào không?”

Tôi tắt bếp, đứng tựa lưng vào thành bàn bằng đá rồi cất tiếng hỏi. Shuu lắc đầu rồi bê rổ rau đứng dậy đặt vào tay tôi cùng nụ cười tươi rói.

“Không. Cậu không ăn được mà. Giúp tớ rửa rau nhé? Ở đây hết chỗ rồi, cậu mang vào nhà tắm ấy.”

“Ở một mình nên cũng tiện nhỉ?”

Nghĩ tới cái nhà tắm bé tẹo mà tôi bật cười. So với phòng tắm nhà bà Kizu, nhà tắm ở đây chắc chỉ bằng hai phần ba mà thôi.

“Đợt Tết này tớ về nhà hai ba ngày, xong lại đi. Lúc về thấy bố mẹ vẫn tươi tỉnh lắm, chỉ có ông anh trai là cứ hằm hằm suốt.”

“Anh em cậu có từng hòa thuận chưa?”

“Tớ đoán là rồi.”

“Lần này anh Sora có chịu về không?”

Tôi thấy Shuu ngập ngừng, xem chừng đang cố tìm lời để đáp. Không cần nhìn mặt tôi cũng biết cậu cũng chẳng vui vẻ mấy.

“Lại cãi nhau à?”

“Ừ. Chuyện thường ngày thôi. Nhưng mà dạo này anh ấy trông không tốt lắm.”

Anh ấy đã rất mệt mỏi vì công việc. Ngày tôi gặp anh ở Mori Coffee, anh thậm chí còn chẳng linh hoạt được như xưa. Tôi vẫn nhớ dáng vẻ bụi bặm của anh, sự tươi trẻ và khỏe khoắn mỗi ngày làm việc. Thời gian quả nhiên là một thứ đáng sợ, nó mang những gì tôi tưởng mình đã biết, biến thành những thứ đầy xa lạ. Đến độ tôi cũng không còn nhận ra chính mình. So với khi xưa, chắc tôi đã trở nên tốt hơn rồi chăng?

Tôi mang rổ rau đã vẩy nước ra cho Shuu rồi lấy từ chạn xuống hai chiếc bát sứ cùng hai đôi đũa gỗ. Thấy thế, Shuu tiện tay chỉ vào tủ lạnh sau lưng tôi.

“Lấy giúp tớ hai lon coke nhé?”

“Tiện lợi thật đấy.”

Tôi trêu chọc, môi chu lên làm bộ giận dỗi rồi đặt hai lon coke mát lạnh xuống bàn. Chiếc bàn mới cóng thậm chí còn vương mùi gỗ mới. Trông nó chẳng có vẻ gì là bàn đã mua từ trước Tết như lời Shuu nói.

“Chúc mừng năm mới!”

“Chúc mừng năm mới!” Tôi lặp lại, chạm lon của tôi vào lon của cậu rồi cả hai cùng bật cười. “Chúc cả hai chúng ta đều thuận lợi vượt qua kỳ thực tập dài hạn. Chúc mừng Shuu lại thêm tuổi mới.”

Shuu nghe vậy thì chỉ cười mỉm. Ngay sau đó liền chống tay xuống mặt bàn, dùng cả bàn tay có lớn mà che đi nửa mặt. Dù chỉ thấy được một chút, tôi vẫn biết cậu đang đỏ mặt. Mái tóc loăn xoăn chạm vào hàng lông mi vừa đen vừa rậm, tạo thành tấm màn che đi vầng trán rộng. Men theo đôi mắt đang chăm chú vào nồi lẩu trước mắt, tôi đi dọc theo sống mũi mà lần đến môi. Khuôn môi cậu cong cong và khẽ run rẩy, vài giây sau đó thì bật cười thành tiếng.

“Cậu ngốc thật đấy.”

“Cậu đã nói sẽ chuyển sinh nhật lên sau Tết đấy thôi.” Tôi lắc đầu đáp lại Shuu rồi tiện tay gắp mấy miếng thịt trong nồi đặt vào bát Shuu. “Còn nhớ hộp sao giấy tớ nhận từ một bệnh nhân không?”

“Có. Sao thế?”

“Tớ để lại cho Kiseki rồi.” Tôi đáp, cùng lúc bỏ miếng thịt vào miệng. “Thằng bé bị ngọng, tớ mong thằng bé sẽ nhớ những gì tớ đã chỉ.”

“Mao hôm nay đổi nghề đấy à?” Shuu nghe thế thì tủm tỉm cười. Cậu cũng để vào bát tôi miếng xúc xích cuộn tròn. “Thế thì cô giáo Mao phải ăn nhiều vào. Ngày mai nếu không bận thì tớ sẽ qua giúp dọn dẹp.”

Nhận ra ánh mắt dò hỏi của tôi, Shuu lại nói.

“Bà cậu mai về đúng không? Tớ sẽ cùng cậu đi đón bà ấy.”

“Lần đầu tiên tớ đến đây là vào tháng Mười, hôm đó trời mưa phùn và bà Kizu đã đón tớ. Khi ấy tớ còn cảm thấy đầu bà ấy y hệt quả trứng gà.”

Tôi vừa nói vừa nhớ lại ngày đầu tiên ấy, trong lòng không khỏi phấn khích.

“Thật ấy hả? Cậu quá đáng ghê ấy.”

Giọng Shuu mới đầu còn đầy sự ngạc nhiên và thích thú, ấy thế mà chỉ ngay sau đó một giây, Shuu đã chau mày, trưng ra dáng vẻ trách móc .

 “Nói thật thì khi mới gặp tớ cũng nghĩ cậu rất khó tính. Nhưng ở cậu vẫn có sức hút gì đó.”

Tôi lắc đầu, không biết phải đáp lại Shuu sao cho đúng nên chỉ đành giữ im lặng, được một lát thì đưa lon coke lên cao, chờ đợi cậu đáp lễ.

“Mai tớ sẽ đón bà Kizu lúc bảy giờ tối. Mẹ sẽ tiễn bà ấy ra ga. Cậu muốn đi cùng tớ không?”

Tôi tắt màn hình điện thoại rồi nhướn mày nhìn Shuu. Cậu gật gù không đáp, tiện tay dốc ngược lon coke.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến