Đường về nhà - Phần 12. Nơi trái tim thổn thức (02)

Tác phẩm: Đường về nhà

Phần 12 - Nơi trái tim thổn thức

Tập 02



“Bà về nhà với con năm nay nhé?”

Bàn tay và Kizu thoăn thoắt từng mũi len cũng phải dừng lại trước lời đề nghị của tôi. Đôi mắt già nua nhướn lên nhìn tôi đầy tò mò, những nếp nhăn giãn ra và vệt sáng từ bóng đèn dây tóc vương trên mặt bà khiến tôi có chút nao lòng.

“Về đâu cơ?” Bà hỏi.

“Về nhà con. Dịp tết này ấy.”

Tôi nhanh tay đảo rau, tiếng xèo xèo vang lên kèm theo hương thơm của tỏi phi vàng làm thức dậy cơn đói bụng đang tạm ngủ yên. Không thấy bà Kizu trả lời, tôi lại nài.

“Con không nghĩ là người già nên ở nhà một mình trong thời gian dài đâu ạ.”

Tôi biết là câu nói của tôi nghe đầy tính châm chọc, nhưng trong trường hợp này, hay đúng hơn là với bà Kizu, tôi không biết mình phải nói sao cho đúng. 

“Ta khỏe mạnh hơn tất thảy những người già mà con từng gặp, Mao ạ.”

“Vâng.” 

Tôi tủm tỉm cười, cố ý không để cho bà thấy rồi thản nhiên trút rau ra đĩa. Đặt đĩa thức ăn thơm phức trên bàn, tôi thấy ánh mắt lấp lánh niềm vui của bà Kizu. Vừa đặt hai ly trà lúa mạch nóng hổi xuống bàn, tôi vừa giục bà.

“Bà trả lời con đi chứ?”

Bà Kizu lúc này mới gật gù, bấm hạ âm lượng tivi rồi đáp.

“Được thôi. Ta sẽ về, nhưng con phải hứa dọn dẹp gọn gàng phòng của con và của ta đã.”

“Bà lại bắt đầu rồi.”

Tôi chun mũi cằn nhằn rồi ngồi xuống đối diện với bà. Bữa cơm hôm nay nhiều đồ ăn hơn cả. Mực khoanh, thịt băm và rau xào. So với những bữa cơm bà Kizu thường nấu, hôm nay chúng tôi sẽ ăn hơi mỡ một chút. Tuy không thích cho lắm nhưng bà vẫn tỏ ra khá hài lòng với bữa cơm. Vừa ăn bà vừa nhận xét về độ dẻo của gạo và một vài thứ khác. Còn tôi thì cứ gật gù lắng nghe, im lặng không đáp.

Người ta thường nói người già thì khó tính. Tôi không nhớ rõ thuở mới gặp bà có như vậy hay không, nhưng qua đợt thực tập bận đến bờ cả người vừa qua, tôi cảm giác bà Kizu đã thay đổi khá nhiều. Chỉ có giọng điệu giễu cợt đặc trưng là chẳng hề mất đi. Dù vậy, tôi cũng chẳng bao giờ cảm thấy khó chịu. Có lẽ vì những người có tính cách giống nhau thường hợp nhau. Và tôi hợp với bà Kizu. Suy nghĩ ấy mới thật thú vị làm sao.

“Mà con đã xin nghỉ ở chỗ Machi chưa?”

Bà Kizu đột ngột cất tiếng hỏi khiến tôi giật nảy. Định thần lại mới thấy cái chép miệng của bà nom mới chán nản làm sao.

“Khổ thân con bé. Mới ổn định để kết hôn mà giờ lại phải lo dạy hai đứa nhân viên mới.”

“Kết hôn ấy ạ?”

Tôi gần như la lớn khi nghe câu phàn nàn của bà. Đối diện với con mắt tràn đầy ngạc nhiên của tôi, bà chỉ mỉm cười, tay đưa ly trà lên miệng, hít hà một hơi rồi đặt xuống. Tôi cũng hạ giọng, làu bàu.

“Thế mà cô ấy không nói gì với con.”

“Ừ. Con bé muốn xong hết kế hoạch mới thông báo cho mọi người.”

“Thế là bà đã làm lộ rồi ạ?”

Nghe đến đây, bà Kizu bật cười ha ha. Dáng vẻ của bà trở nên tươi vui và cái miệng móm cứ chuyển động lên xuống theo quỹ đạo hình tròn. 

“Ta lỡ lời rồi. Nhưng con cũng không được nói cho Sora đâu nhé! Cả thằng bé hay chơi cùng con nữa.”

“Shuu ạ!” Tôi dẩu môi. “Cậu ấy hay ghé nhà mà bà chẳng nhớ tên.”

“Thế mà ta lại biết hai chúng là anh em đấy nhé!”

Tôi gật gù. Thông tin của người già đôi lúc còn nhanh nhạy hơn cả đám thanh niên. Tôi định hỏi bà thêm mấy điều về chồng sắp cưới của cô Machi nhưng lại thôi, quyết định thay đổi thành bao giờ thì họ kết hôn.

“Tháng Ba năm sau.”

“Ồ! Thích thật đấy ạ! Khi đó con cũng sắp hoàn thành thực tập dài hạn rồi.”

“Ừ.” Bà Kizu và nốt chỗ cơm còn lại rồi đặt bát xuống, đẩy về phía tôi. Hiểu ý, tôi nhanh tay đơm cho bà một bát vơi. “Thế còn con, con có điều gì muốn nói với ta không?”

Câu hỏi của bà Kizu khiến tôi có chút ngạc nhiên. Sau vài giây suy nghĩ cẩn thận, tôi lắc đầu. Bà cũng gật gù, không nói thêm nữa, quay trở lại với chương trình tivi. Người MC trong chương trình đang kể một câu chuyện thú vị nào đó, kéo theo sau là tràng cười giòn giã của những vị khách mời. Bà Kizu cũng phì cười. Thú vui của người già thường không nhiều và đa dạng như thanh niên. Điển hình như người bà của tôi, bà có thể dành hàng giờ liền chỉ để tua đi tua lại một bộ phim cũ mèm, được phát sóng vào những năm tôi mới chỉ là một sinh linh nhỏ bé đỏ đọc trong bụng mẹ. Hay như việc ngồi ngắm bầu trời trong, xanh, cao vút và lẩm nhẩm vài bài thơ, câu hát xưa. Đôi khi bà sẽ cùng hội họp với mấy bà hàng xóm, bàn tám rôm rả về một chủ đề nào đó đang hot trong khu phố. Và cũng có đôi khi, bà sẽ giam mình trong phòng, nói chuyện cùng với di ảnh của người chồng quá cố. Những lúc ấy, tôi bỗng nhiên thấy bà nhỏ bé lạ thường. 

“Ông Ooyama dạo này hình như hơi bận bà nhỉ?”

Nghe đến tên người bạn già, bà Kizu có hơi phiền lòng. Tôi mỉm cười, cố gắng dùng chút dịu dàng mà an ủi cho nỗi niềm mà tôi còn chưa kịp hiểu ấy. 

“Mấy hôm nay nhà bên đó chuẩn bị cho đám giỗ của vợ ông Ooyama.”

Tôi gật gù, tỏ ý mình đã nắm được thông tin và duỗi thẳng hai chân, hai tay chống lên mặt chiếu rồi ngửa cổ lên mặc cho ánh đèn chảy xuống mặt. Nghĩ đến nỗi đau của việc mất đi người mình yêu thương, rồi nhiều năm sau đó, khi đã quen với cuộc sống một mình, bỗng nhớ lại ký ức về những ngày có đôi có cặp, điều ấy mới thật cô đơn làm sao. Tôi tự hỏi liệu rằng khi đã trở thành một bà lão như bà Kizu, nhưng mảnh ký ức về bà ngoại có còn làm trái tim tôi đau nhói như vậy không? Và liệu rằng khi ấy cậu trai vẫn sánh bên tôi mỗi ngày sẽ có dáng hình ra sao? Thật tò mò.

Được một lát, bà Kizu vỗ vào đùi cái đét rồi đứng dậy, chậm rãi bước về phòng. 

“Kế hoạch là cuối tuần sau Mao nhỉ?”

“Vâng ạ.”

Nghe được câu trả lời, bà Kizu gật đầu hài lòng rồi dùng dáng vẻ người già rời đi. Tôi ngồi lì trên chiếu thêm một lúc thì nằm vật hẳn ra. Hai tay hai chân dang rộng, mắt nhắm nghiền và đôi tai lắng nghe từng âm thanh nhạt nhẽo của buổi tối. Không khí bây giờ dường như rất lỏng, nó vừa khó chịu, lại vừa khoan khoái, nhẹ nhàng kỳ lạ.


Mấy chú kiến nhỏ bé nối đuôi nhau đi dọc trên gờ tường sần sùi, mặc cho ngọn gió cuối Đông, đầu Xuân vẫn hiu hiu thổi. Hai cái râu của mấy chú cứ vểnh lên, chạm vào nhau truyền đi thông tin mật nào đó rồi ai nấy lại bận bịu khiêng từng miếng vụn bánh li ti màu trắng. Có vẻ như một ai đó đã đi ngang qua đây, vô tình làm rớt bữa ăn của đàn kiến. Tôi lùi ra xa khỏi bức tường, tay phủi vạt áo rồi đứng nghiêm. Shuu vẫn ngồi trên ghế đá, môi cong lên và nhìn tôi bằng đôi mắt ngập sắc xanh. 

“Kế hoạch cho Tết của tớ nhạt lắm Mao ạ.”

“Hết ngày mai là đến kỳ nghỉ rồi. Cậu có định làm gì không?”

“Không.” 

Shuu lắc nhẹ đầu. Mấy lọn tóc loăn quăn gần thái dương cậu rung lên theo từng chuyển động cơ thể. Tôi mỉm cười rồi giả vờ như đang thất vọng lắm. Thấy vậy Shuu vội nói.

“Mao có muốn đi chơi không?”’

“Chơi á? Ở đâu cơ?”

“Còn nhớ bãi đất mà tớ đưa cậu đi hồi năm nhất chứ?”

“Một chút.”

Tôi đáp, trong đầu lờ mờ hiện lên hình ảnh cái cây đứng trơ trọi giữa khoảnh đất rộng lớn. 

“Bây giờ nó được cải tạo rồi, hơi khác so với dự định ban đầu của họ nhưng mà cũng đẹp lắm.” Thấy dáng vẻ còn đăm chiêu suy nghĩ của tôi, cậu tiếp. “Tớ sẽ để Mao chụp ảnh.”

Nghe đến đây tôi mới bất ngờ cười phá lên, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mấy người gác tàu đứng gần đó. Nhận ra sự vô ý của mình, tôi nhanh chóng bịt miệng, hai mắt híp lại nhìn Shuu với niềm vui thích khó tả.

Và theo kế hoạch hết sức đột ngột ấy, chiều hôm sau, sau khi đã hoàn tất công việc ở bệnh viện, chúng tôi cùng nhau bắt chuyến tàu lúc năm giờ chiều. Con tàu đưa cả hai băng qua những đoạn đường hầm xám xịt, khoảng hơn ba mươi phút sau thì tới nơi. Khung cảnh bây giờ khác biệt hoàn toàn. Mấy khu cho trẻ em vui chơi nghe bảo cũng đã được dời đi nơi khác, xa hơn chừng hai kilomet. Vị trí cái cây khi xưa nay đã được thay thế bằng nhà vệ sinh công cộng, đặt trong công viên nhỏ, xung quanh là bốn tòa nhà cao tầng đứng xoay mặt vào nhau. Quả thực khiến cho người ta choáng ngợp.

“Tớ không nghĩ là rộng đến vậy.”

“Không rộng lắm đâu.” Shuu một tay cầm máy ảnh, một tay dang ra, tỏ ý nhường tôi đi trước. “Khu này xây chủ yếu cho người độc thân và sinh viên nên diện tích phòng khá nhỏ. Tức là cậu sẽ nấu cơm và ngủ trong cùng một không gian.”

“Vậy thì khác gì nhà thuê của Shuu đâu.”

“Ừ. Dạng vậy. Gần trường mình cũng có một khu như vậy đấy.”

“Thật á?” Tôi ngờ ngợ hỏi lại, chân cố gắng sải bước thật lớn. “Hình như anh Sora cũng ở trong một khu như vậy?”

“Chính xác! Là nó đó.”

Trước con mắt ngạc nhiên của tôi, Shuu bật cười khanh khách. Đoạn cậu ẩn nhẹ vào vai, giục tôi nhanh chóng di chuyển.

Dù mọi thứ đã thay đổi nhưng con đường đất dài và hẹp này vẫn giữ nguyên. Chỉ có điều phần đất dốc xuống của nó nay đã mọc cỏ um tùm. Hai chúng tôi tìm thấy một bậc thang dài dẫn xuống khu dân cư. Sau khi đã tìm được chỗ ngồi, Shuu mới lục lọi trong túi, lấy ra cục pin máy ảnh rồi xem xét qua loa. Được một lát, cậu đưa nó sang cho tôi, chỉ tay về khu vực trống phía trước. Hiểu ý, tôi nhanh chóng lặp lại những thao tác mà cậu từng dạy, chụp lại mấy bức hình đầy màu sắc. Trong phút chốc, tôi đã nghĩ những bức hình ấy sẽ là kho tàng quý giá, tượng trưng cho cuộc sống sinh viên và tình bạn lâu bền này. Chợt, tôi nhớ đến Kazuma. Cậu bạn tôi từng thích, từng thân, đến giờ đã trở nên xa lạ. Một mối quan hệ dù gắn kết đến mấy thì khi xa nhau đủ lâu, nó cũng sẽ trở nên nhạt màu và dần biến mất. Giống như cái cách chúng tôi trò chuyện qua loa mỗi dịp Tết đến. Nghĩ đến điều đó tôi càng thầm biết ơn chàng trai vẫn luôn ở bên tôi suốt những năm vừa qua. Dáng vẻ cậu vui cười, khuôn mặt đỏ bừng giữa trời đông và cả những cái cau mày khi gặp ca khó. Tất thảy tôi đều đã được nhìn thấy.

“Thật may quá!”

Giọng Shuu đột ngột vang lên khiến trái tim tôi đập thịch một tiếng. Trong giây phút, tôi ngỡ như Shuu đã nghe được tiếng lòng của mình.

“May mà còn mang thêm pin. Mới đó đã hết rồi. Chắc là sau Tết tớ sẽ phải độ cho em nó một chút.”

Tôi giương đôi mắt nhìn chăm chăm vào cậu rồi chầm chậm di chuyển về phía máy ảnh. Sau khoảng vài cái chớp mắt thì tôi phá lên cười. Trước con mắt đầy ngạc nhiên của Shuu, tôi ôm bụng, cố gắng giữ cơn buồn cười ở lại.

“Sau tết này tớ muốn đi biển một chuyến.”

Chống hay tay vào thành ghế mát lạnh, tôi mỉm cười, vừa quan sát hơi thở mỏng manh bay trong không khí vừa dùng đôi mắt tràn đầy mong đợi nhìn Shu. Cậu vỗ nhẹ máy ảnh vào lòng bàn tay, chậc lưỡi một cái rồi gật gù.

“Xong thì đi núi một chuyến nhé?”

“Đồng ý! Shu lên kế hoạch nhé?”

Cậu bạn nghe vậy thì bật cười khanh khách. Dưới sắc trời xanh nhàn nhạt, tôi cảm tưởng như Shu đang tỏa sáng, nom đáng yêu đến lạ. Đáp lại sự chờ đợi của tôi là cái vỗ nhè nhẹ vào đầu. Hơi ấm từ bàn tay rắn chắc ấy truyền thẳng vào đầu, len theo dòng máu mà đi thẳng vào trái tim đang đập thình thịch nơi lồng ngực.

--------------------
Đường về nhà - Phần 12. Nơi trái tim thổn thức (02)
Tác giả: Micchan

Nhận xét

Bài đăng phổ biến