Bầu trời của Mao


Đồ nướng: Mao Morita まお盛田
Cà ri: Hiro Hiroshi 
Ramen: Kanata Nakamura

- Này!

Hiro đặt lên bàn cốc cacao nóng, đẩy về phía tôi, khẽ gọi.

- Cậu định ngồi đó đến bao giờ?

Tôi im lặng.

- Trông cậu cứ như bà già 70 tuổi vậy. Trầm ngâm nghĩ về cuộc sống, thiếu một con mèo béo, cái ghế mây và radio.

- Cậu đùa khá là nhạt đó Hiro. 

Tôi có phần khó chịu sau câu châm chọc của Hiro, nhưng đó cũng chỉ là cảm giác thoảng qua trong chốc lát. Tôi nghe tiếng Hiro cười khẽ. Cậu ấy rời khỏi bếp, đi lên nhà, mở radio. Những tiếng rè rè phát ra từ phòng khách, một tràng cười lớn, một giọng nói nhỏ nhẹ, Hiro lướt qua tất cả và dừng lại ở giọng hát trầm. Kênh 9.1. Tôi thở dài, trượt nhẹ người trên ghế, hai tay ôm lấy cốc cacao. Nếu không uống nhanh nó sẽ nguội mất.

- Cậu không tính sửa lò sưởi sao Hiro?

Chợt nhớ ra điều quan trọng, tôi lớn giọng, gọi với ra ngoài. 

Cậu ta không trả lời.

Thật tình, người khác hỏi thì phải trả lời chứ. Thật khó chịu. Tôi nghĩ vậy và nhắm mắt, uống một ngụm lớn cacao. Vị nóng của cốc cacao chảy từ đầu lưỡi, chảy qua thực quản, chảy thẳng xuống dạ dày khiến cả cơ thể tôi nóng bừng. Có gì tuyệt hơn một cốc cacao nóng trong thời tiết này chứ. 

Thật dễ chịu.

- Tớ đã gọi người đến sửa. Họ sẽ đến vào chiều nay. Cậu nên ở nhà và chờ họ đến. Tớ không muốn để họ phải chờ cậu trong thời tiết này đâu.

Hiro bước vào bếp, kẹp mảnh giấy nhỏ giữa mặt bàn và đáy cốc. Trên tay cậu ấy là chiếc áo măng tô màu nâu sậm. 

- Cậu ra ngoài sao?

- Ừ. Các thành viên câu lạc bộ gọi đến. Họ nói rằng có một chút trục trặc nhỏ.

- Hmmm… Buổi giao lưu văn hóa của trường nhỉ?!

Tôi gật gật đầu, ra vẻ hiểu sau đó mỉm cười thật tươi, tay phải vẫy vẫy một cách thân thiện.

- Đi đi, tớ sẽ chăm sóc tốt cho nhà của cậu.

- Cậu có vẻ vô lo nhỉ?! Lo dọn dẹp đống hổ lốn cậu gây ra đi.

Hiro cau mày.

Cậu ấy khó chịu sao?

Hiro không nói thêm. Cậu thở dài, lắc đầu và rời đi sau khi gõ một cái rõ đau lên trán tôi.

Cạch!

Vậy là chỉ còn mình tôi trong căn nhà này. Bầu không khí trở nên chùng xuống. Vài tia nắng nhỏ chiếu vào qua ô cửa sổ. Trời âm u thật. Đài báo trời sẽ mưa suốt một tuần liền nên dự là khá ít thời gian người ta được thấy ánh nắng ấm áp của mặt trời. Những ngày đông luôn ảm đạm như vậy.

Tôi tên là Mao, bằng tuổi Hiro và hiện đang sống ở nhà cậu ấy. Tôi đã bỏ nhà đi được một tháng và bố mẹ thì không có dấu hiệu gì là sẽ tìm tôi hết. Vậy cũng tốt. Ở lâu trong căn nhà đó tôi không biết mình sẽ làm ra những chuyện gì nữa.

Nhà của Hiro là do bố mẹ cậu ấy mua lại từ một người họ hàng xa. Căn nhà khá đơn giản nhưng để Hiro ở một mình thì lại có vẻ rất cô đơn. Căn nhà có một cái mặt tiền khá là dễ thương. Cánh cửa gỗ sơn trắng cùng bảng tên Hiroshi. Phòng khách nhỏ gọn, đơn giản với một chiếc sopha, một cái bàn uống nước, cái giá sách ở góc phòng, thêm vài chậu hoa nhỏ ở bệ cửa sổ. Phòng bếp ở bên phải phòng khách (theo hướng tôi quay mặt về cửa chính), kế đó là phòng tắm. So với phòng khách thì phòng bếp có phần rộng hơn và thoáng hơn với hai cửa sổ nhìn ra sân bóng sau nhà. Một cái bàn vuông nhỏ xinh được đặt giữa căn bếp, nơi mà hai chúng tôi ăn uống mỗi ngày. Nhà Hiro còn hai phòng ngủ nữa ở lầu hai. Cầu thang lên lầu hai được đặt ở phía bên trái cửa ra vào. Phòng tôi ở cạnh phòng cậu ấy, rõ hơn thì muốn về phòng tôi buộc phải đi qua phòng cậu ấy trước tiên. So với nhà tôi thì nhà cậu ấy nhỏ hơn nhiều nhưng tôi cảm thấy sự ấm cúng khi ở đây. Không như khi ở nhà mình, tôi chỉ có thể rúc trong phòng, ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn ra ban công, cứ vậy mà hết ngày.

Tôi uống nốt ngụm cacao cuối cùng trong cốc rồi mang đi rửa. Ngang qua phòng khách và đi thẳng lên phòng Hiro. Phần lớn thời gian tôi thích ở trong phòng cậu ấy hơn. Cả căn phòng đều là mùi của Hiro. Áo cậu ấy treo trên tường, sách cậu ấy ở trên giá, tập vở cậu ấy trên mặt bàn. Đây là ga giường của cậu ấy, gối của cậu ấy. Tất cả đều có mùi của Hiro, đều rất ấm áp. Phòng cậu ấy có một cửa sổ nhỏ ở phía chân giường. Tôi thích leo lên giường cậu ấy, tựa lưng vào tường, vừa nhìn ngắm Hiro làm bài vừa có thể ngắm bầu trời. 

- Hiro, cậu thích bầu trời chứ?

Tôi đã hỏi cậu ấy như vậy.

- Nếu cậu thích…

Hiro mỉm cười, xoa đầu tôi và tiếp tục làm bài tập.

Quang cảnh ngày hôm đó thường xuyên lặp lại trong não tôi, đặc biệt là mấy ngày như này. Hiro luôn hiền lành như vậy. Hiro cứ như bầu trời vậy. Trong lành, tươi vui, ấm áp, và cao ngạo. Cậu ấy đã luôn ở đó, luôn bảo vệ và dõi theo tôi.

Hiro đã nói thích tôi vào ngày hôm đó…

*

Đây là truyện ngắn do mình viết. Câu chuyện này được bắt đầu từ năm 2019 và cho đến nay mình mới viết thêm được 2 đoạn ngắn. Mình sẽ để tag đúng tên truyện và mỗi lần up sẽ để Tên truyện - Tên phần truyện. Mình khá là tuỳ hứng cho nên thay vì viết một câu chuyện liền mạch mình chia thành những đoạn truyện nhỏ.
Cua

Nhận xét

Bài đăng phổ biến